Thứ Hai, 4 tháng 8, 2008

Thăm nhà bác Sáu






Cả nhà và bác Ba gái đến nhà bác Sáu chơi đêm cuối tuần. Mục đích: mừng anh Huy, con bác Sáu, thi đậu ĐH. Anh Huy được điểm cao, 20,5 điểm, nằm trong Top 17 của trường ĐH Sài Gòn. Anh thi trường ĐH Nông lâm TP.HCM được 17 điểm (có thể đậu) và trường CĐ Kỹ thuật công nghệ TP.HCM được 28 điểm (Top 10). Chúc mừng anh. Gác chuyện này lại.

Chuyện phải kể lại là chuyện khác, vui hơn, ý nghĩa hơn nhiều.

Nhà bác Sáu nhỏ, nằm sâu trong con hẻm ngoằn nghoèo, diện tích 30 mét vuông vừa đủ sinh hoạt cho 4 người - 2 bác, anh Huy và chị Tuyết. Bác gái là công nhân nhà máy nhựa. Bác trai làm thợ thủ công tự do. Chị Tuyết nay học lớp 9, HS giỏi 12 năm liền (tính luôn mẫu giáo, hehehe...). Một gia đình "hạng trung" ở thành phố lớn nhất nước.

Bác Sáu trai có tật lãng tai nặng. Nói là "tật" nhưng đôi khi, đó lại là ưu thế của bác - nói cho người khác nghe nhiều hơn nghe người khác nói; cố nghe những đìều có lợi cho mình, và ngược lại, lãng quên luôn điều có hại (lãng tai mừ). Nhiều khi, bác nói mà không cần ai nghe, nói để cho người khác khỏi nói, mắc công nghe, mệt. Hehehe... Bác nói cho người khác cười, "hài" lắm. Nhìn chung, bác là người sống rất có trách nhiệm, tính tình rất tốt.

Ngay cửa bước vào nhà, bác Sáu dán một bài báo cắt ra từ tờ Tuổi Trẻ (ngày 9.1.2008) - "Đẩy rác nuôi ước mơ bác sĩ ". Không lấy mình làm gương cho con, bác lấy một gương khác, khách quan hơn, éo le hơn... để hướng nghiệp con mình, để kỳ vọng tương lai con mình. Một việc làm rất nhỏ nhưng nuôi một hy vọng rất lớn.

Ba tui ghẹo bác: "Mai mốt anh cho tui mẩu báo này. Tui về dán nhà tui". Bác cười khà khà, nhìn chị Tuyết, trả lời: "Để khi bé Tuyết thành bác sĩ rồi tao cho mày". Tất cả đều cười.

Có lẽ ba tui giống bác Sáu, muốn tui sau này cũng trở thành bác sĩ? Chông gai quá! Nhưng không sao, hiện giờ bác Sáu đang mơ về thì tương lai mà. Ba tôi cũng có quyền mơ như vậy. Biết đâu ... come true! Hên - xui.

Riêng mình, tôi chỉ muốn xin bác Sáu tấm hình "gia đình bác Sáu" treo ở nhà, mỗi khi muốn cười khà khà... khà.


Không có nhận xét nào: