Thứ Ba, 19 tháng 8, 2008

Máu văn nghệ

Cả tuần nay ngất ngây với chiến thắng của kết quả siêu âm nên tui bỏ bê cái blog này. Hôm nay trở lại viết vài chữ, nhưng cũng chưa biết viết gì, viết đại cũng là viết, viết cho có chữ cũng được vậy, đơn giản vì… tui thích viết. Hehehe…

Cũng tuần qua, báo chí rùm beng về vụ hát nhép “Khả - Nghi” trong lễ khai mạc Olympics. Đây cũng là một bài học về tính chân thật, không nên dối lừa bất cứ ai, dù chỉ một người; bài học về “bệnh thành tích”, phô trương ảo…

Một tuần mưa tầm tã, ròng rã. Mẹ bệnh.

Mưa, có nước để xài, để giặt nhưng lại buồn, gợi tui nhớ những đêm văn nghệ “cây nhà lá vườn” tại sân khấu ngoài trời trước sân nhà…

***

Trời trăng thanh gió mát. Cứ vài phút có một chiếc máy bay Boeing vù ngang qua xé tan không gian yên tĩnh.

Máu văn nghệ nổi lên.

Một chiếc ghế bố đặt giữa sân ngoài trời, vừa đủ cho tui và ba nằm, một cây đàn guitar dây nylon vắt ngang. Chỉ có vậy. Chuẩn bị…

Ông nội xem tivi trong nhà. Bình thường thì volume 20, nhưng nội biết điều gì sắp xảy ra nên chỉnh volume 40. Cửa sổ đóng lại. “Tiếng bom át tiếng hát” là vậy.

- “Bài cúc cu đi ba” – tui yêu cầu.

Tiếng guitar rải điệu valse bài Nhạc rừng, ba hát chính, tui hát bè: “Cúc cu, cúc cu, chim rừng ca trong nắng, im nghe, im nghe…”. Bài này như là nhạc hiệu của chương trình văn nghệ cây nhà lá vườn, mười lần như chục, chương trình luôn bắt đầu như vậy.

Nghe nhạc hiệu, một khán giả đeo theo một khán giả lệch bệch xách ghế nhựa ghé sát ghế bố ngồi nghe ngắm thỏa thích, mãn nguyện. Đây là khán giả trung thành nhất, dễ chịu nhất và có sức chịu đựng cao nhất mà tui và ba từng gặp. Giá vé rẻ bèo: 1 tuần chỉ có 3 ly sinh tố!

Nghe nhạc hiệu, ếch nhái ễnh ương, dế mèn dế mái tập trung đầy sân nghe và quay “dàn loa” hướng về “sân khấu” phụ họa: ộp ộp ộp… oang oang… réc réc réc.. chịt chịt… ộp ộp…

Một bản nhạc với hòa âm phối khí đầy đặn. Người ta thường gọi nhạc đồng quê là vì vậy đó. Hihi…

Bản nhạc kết thúc không tiếng vỗ tay. Khán giả bỉu môi dài cả thước.

Ba liếc nhanh nhìn, nhạc chuyển từ điệu “van” qua điệu “sộp”, ba nhìn khán giả và hát: “hay không hay… không cần, nghe không nghe… không cần…”. Bài này đơn giản, lời hát chỉ có vậy, lặp đi lặp lại vài lần. Hết bài. Tui mớm vỗ tay 3 cái, khán giả vỗ theo một tràng dài.

Chương trình tiếp tục với Liên khúc nhà trẻ do tui hát. Tui thả hồn theo từng bài, bài nào thích hát trước, không thích hát sau, mắt lim dim, nằm ngửa dài cổ ngân lên ngân xuống theo nhịp đàn. Hí mắt nhìn sang ghế nhựa, khán giả mắt chữ O, miệng chữ Y chăm chú nghe tui hát. Thích lắm!

- “Mỏi tay quá” – ba quay sang nói nhỏ.

Tui hiểu ngay là nên kết thúc tiết mục này ở đây, “…con bìm bịp thổi tò tí te tò te”. Hết.

Một chiếc máy bay vù ngang …àoo…à..ooo…hú…hú…, nghe âm thanh này giống âm thanh trong khán phòng rạp Hòa Bình mỗi khi ca sĩ Phương Thanh hát xong vậy.

Ba buông đàn, vỗ tay mớm cho 3 cái, khán giả vỗ theo. Phải vậy chứ..ư!

Trời chuyển mưa. Những đám mây đen lớn che lấp những ông trăng ông sao hồi nãy mất tiêu.

- “Tới phiên ba”, tui tiếp.

Liên khúc nhạc Đứt bắt đầu. Chỗ nào ba thuộc lời thì ba hát, chỗ nào không thuộc thì ba hút gió. Hút gió nhiều hơn hát. Ba chu mỏ dài cả gang! Ếch nhái kêu mỗi lúc càng dày hơn, lớn hơn…

Mưa hạt lớn ập tới.

Khán giả đứng dậy tay xách ghế, ba thì một tay cầm đàn một tay xách ghế bố, tui xách dép. Khỏi cần đếm 1-2-3, chạy vèo một cái vô tới nhà trong, tốc độ nhanh hơn chiếc máy bay hồi nãy nữa đá..a.

- “Dẹp ngủ bay” - tiếng ông nội cất lên như lời MC dẫn chương trình.

Chương trình kết thúc với thời lượng hơn 1 tiếng đồng hồ.

15 phút sau, ca sĩ, nhạc công và khán giả chung một mùng khò khò tới sáng.

Không có nhận xét nào: