Thứ Ba, 29 tháng 7, 2008

6 tháng sau tái khám cái bớt son

Sáng nay, ba và mẹ đưa tôi khám chữa bệnh. Nói vậy chứ không phải bệnh gì lớn lao, chỉ là chuyện “cái bớt son”. Hồi mới sinh tôi, ông ngoại nói, “đây là bớt son, tốt lắm!”. Có người lại nói “đây là chỉ dấu của Bà - tốt”. Chuyện tốt - xấu thì hiện tại chưa biết được, nhưng mỗi khi có người lạ hỏi tới “cái bớt son” là tôi thấy hơi ngường ngượng, hơi khác thường sao đó. Ba mẹ trả lời với họ, “đó là cái bớt” với một nụ cười ẩn chút đượm buồn. Thế là phải chữa cái bớt son này thôi.

Đây là lần thứ hai, tái khám. Cũng thuốc thoa ngoài da - trường kỳ thoa thuốc, hơn một năm... Mẹ tôi có trách nhiệm thoa. Ba tôi có trách nhiệm nhắc mẹ thoa, mỗi khi mẹ quên. Thế là cả nhà đều quan tâm đến cái bớt son này. Vui nhiều quá nên quên hết cái “ngường ngượng”, “khác thường”.

6 tháng sau lại tái khám, tôi phải nhắc ba mẹ chở đi. Cả nhà cùng đi. Vui quá!

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2008

Nước Xa, Lửa Gần

Sáng nay đọc bài viết quá hay của nhà báo Huy Đức trên Osin’s Blog.

Nước Xa, Lửa Gần




Thứ Tư, 23 tháng 7, 2008

ĐÂY THÔN LẠM PHÁT.


Sao em không về xem bão giá,
Từ mấy ngày qua chới với luôn.
Tiền lương vừa lãnh cầm đi chợ,
Bão giá quây quanh mặt xanh dờn.
Giá theo lối giá lương đường lương,
Đời sống hôm nay thật thảm thương.
Tiền lương tiền thưởng như chiếc lá,
Có trụ qua mùa bão giá không?
Mơ đến ngày nao đến ngày nao,
Lương mình được lãnh tăng thật cao.
Điện nước xăng dầu-ồ chuyện nhỏ,
Cuối tháng lãnh lương, thở cái phào.
(Hàn Mặc Cảm).

(Lượm)