Thứ Năm, 6 tháng 11, 2008

Đứa con (tiếp theo)

PHẦN 3

-Mẹ con em xin nương tựa anh một thời gian... Nhưng làm chi để sống?

Đêm. Ngọn đèn dầu leo lét cháy. Quầng sáng của ngọn đèn không đủ soi rõ mặt chị và người đàn ông hủi. Trên chiếc võng được khâu bằng cái bao tải rách, đứa bé đang ngủ. Chị buông ra một câu hỏi mà không biết ai sẽ trả lời.

-Lâu nay anh làm chi để sống?

Người đàn ông dùng hai ngón tay còn lành lặn, vấn thuốc hút. Bóng người đàn ông hắt lên vách bất động. Chị chợt thấy gai gai ở xương sống. Đêm thì dài, người đàn ông lại rất khỏe. Nhỡ ra thì...

-Anh nói đi chứ. Vô duyên mẹ con em được anh đưa về đây, nếu không biết làm chi để sống thì ngày mai mẹ con em đi... Giữa cát, nếu không có việc chi, chết đói thôi anh ạ. Em lại còn con nhỏ...

Người đàn ông vẫn im lặng thả từng đụn khói thuốc, không mảy may động cựa, cũng không phản ứng gì trước những câu hỏi của chị.

-Nhưng mà anh vẫn chưa nói cho em biết, tên anh là chi?

Người đàn ông nhìn chị, cái nhìn dò xét, khó chịu hơn là sự thông cảm.

-Tên anh là chi?

Người đàn ông vò chặt điếu thuốc lá đang cháy trong bàn tay hộ pháp và tật nguyền của mình, buông thỏng:

-Không có tên. Từ hồi sinh ra đến giờ không có tên. Ai cần gọi thì người ta gọi là thẳng hủi. Nhưng mà có ai gọi. Chỉ có chị là gọi tôi bằng anh.


Chị nhướn người tới:

-Làm chi có chuyện đó. Vô lí. Thì anh cũng phải đặt cho mình một cái tên chứ.

-Không.Tôi có gọi tôi bao giờ mà cần tên.

-Nhưng mẹ con em cần gọi anh, hàng ngày...

-Thì cứ gọi là Đất.

-Đất à?

-Đất. Thời tôi sinh ra đến giờ, sống lăn lộn như đất, bị chà đạp như đất... Đất. Cũng được. Gọi thế cho tiện.

-Vâng... Anh Đất này. Anh nghe em hỏi đấy chứ, lâu nay anh làm chi để sống?

Người đàn ông hủi im lặng, né tránh cái nhìn xoi mói của chị.

Chị nhận ra sự lúng túng của anh, hỏi riết:

-Anh nói đi chứ. Từ hôm nay đâu phải một mình anh, trong nhà đã có ba miệng ăn...

-Thôi đi. Chị không cần phải hỏi đến chuyện đó. Khi nào hết cái ăn, nhất định tôi sẽ tống cổ chị ra khỏi nhà. Được chưa? Chị tưởng ở một mình giữa những đồi cát hoang này là không có việc chi làm à? Khối việc ra đấy. Sợ làm không xuể thôi. Mặc tôi lo, đừng hỏi. Tôi chưa nghe ai căn vặn tôi nhiều như vậy. Việc của chị là nuôi con. Việc của tôi là kiếm cái ăn. Đàn ông kiếm ăn. Đàn bà lo nuôi con. Những chuyện đó xứ nào không biết mà chị còn hỏi. Được chưa?

Biết là người đàn ông bực mình nhưng chị vẫn không kìm nén một câu hỏi:

-Anh đừng giận. Là vì... Em cũng không thể biết làm chi để sống giữa những đồi cát trắng thế này, quanh mình không có ai...Không có ai... Không việc làm...

Người đàn ông sừng sộ:

-Sao lại không có ai. Nhiều người lắm.

-Ai mà nhiều?

-Người chết. Ngày nào chả có người chết của các làng mang lên chôn trên cát. Quanh đây bao nhiêu là người. Họ chết nhưng họ cũng là người chứ... Chị không nhìn thấy à...Ngày nào cũng có người các làng chết mang ra chôn trên cát... Đông lắm...

Chị rùng mình.

Chị buộc phải tò mò, buộc phải để ý trước việc đi vắng vào những khoảng thời gian đáng ngờ của người đàn ông hủi. Ban ngày ông ngủ, ngủ li bì. Ngủ đến độ đứa con của chị có lần đái võng ra mặt, ông ấy cũng không biết. Đôi lúc chị nghe ông ấy nói mớ. Những tiếng ú ới, kêu khóc, thét gọi rùng rợn, tựa như bị ma ám, bị ai đó đang bóp chẹt lấy cuống họng. Ngày hai bữa cơm, ông ấy bị chị lôi dậy ăn. Hai người rất ít nói chuyện với nhau. Chị cũng không buồn nói. Luẩn quẩn cả ngày trong túp lều rách nát, chị nhức nhói bởi một câu hỏi, làm sao có thể ổn định được cuộc sống. Tối, thường khoảng mười giờ đêm là ông ấy ra khỏi nhà. Ông đi lặng lẽ, không chào chị lấy một câu. Rồi tầm sáu giờ sáng thì về, mệt mỏi, vứt cho chị mấy lon gạo, ít cá mắm, đôi khi còn có cả miếng thịt, sau đó là lăn ra ngủ. Lạ hơn, hễ ngày nào quanh các làng có đám tang, thể nào tối đó ông cũng ra khỏi nhà. Nếu không có tang ai thì cả đêm ông ấy ngủ đến sáng. Chị đã có lúc ngỡ ông đi ăn cắp. Nhưng một người như ông, chị tin là không ăn cắp của ai bao giờ. Vì đã ăn cắp, thì cũng mang cái gì đó về nhà, đằng này...

(PHẦN 4)

Hai ngày liền, các làng quanh đấy không có đám. Nhà đã cạn gạo. Ông bồn chồn lo lắng. Chị đành nấu cháo loãng cho hai người húp cầm hơi. Ông vẫn nằm bất động như ngủ, thỉnh thoảng lại hỏi:

-Còn mấy bữa?

Chị xộc tay vào cái chum nhỏ, nắm gạo ước lượng:

-Ăn cơm thì được hai bữa, ăn cháo được ba.

Ông im lặng.

Chị men lại bên ông:

-Anh này... Anh không nói đêm đêm anh đi đâu, làm gì, em lo lo... Hay là...

-Tưởng người ta đi ăn cắp à? Ông hỏi và cười, tiếng cười lục khục trong cuống họng.

Chị nhẹ nhàng phân bua:

-Không phải... Ai lại nghĩ xấu về anh như thế... Chỉ có điều, đêm tối, anh đi làm chi...

-Kệ người ta, việc đàn ông, đàn bà biết gì.

-Là vì em không an tâm... Em sợ...

-Việc chi mà không an tâm... Lằng nhằng...Tôi chưa bị ai hỏi kiểu đó...

-Nếu anh cứ cương quyết không nói, từ nay em nhịn...

Người đàn ông hủi nheo nheo mắt nhìn chị và nói như van:

-Nhưng mà trời ơi, hỏi chi hỏi miết vậy? Người ta đưa được cái gì về thì cứ ăn đi chứ... Hỏi nhiều quá... Đàn bà...

Chị thôi cũng chẳng nói.

Chợt ông thở dài:

-Mấy ngày liền không có ai chết?

-Để anh đi đưa đám, lấy công à?

-Chết thì mặc xác người ta... Đưa đám làm chi, lấy công ai...

Sẩm tối, vọng trong không gian hoang vắng của những triền cát eo éo tiếng kèn đám ma. Ông chồm người ngồi dậy, lắng nghe rồi hào hứng tuyên bố:

-Nấu cơm nhá, nhiều vào.

Chị ngơ ngác:

-Ngày mai lấy chi ăn?

-Hai ngày nay ăn cháo xót ruột lắm. Hôm nay nấu nhiều cơm vào, nấu hết, ăn cho bõ, khỏi lo...

Chị lúi cúi nhen lửa.


Người đàn ông hủi im lặng ngồi hút thuốc. Chị có cảm giác là ông ấy đang muốn nói với chị một điều gì đó vô cùng hệ trọng. Chị hồi hộp, nửa muốn nghe ông nói, nửa không. Nhưng thật lâu, dễ chừng cả nửa giờ, ông vẫn lặng câm. Chị nghe rõ tiếng ông thở dài. Chị nghe rõ tiếng bàn chân ông cọ xát trên nền cát. Mãi mãi không thấy ông nói gì, chị sốt ruột, gặng hỏi:

-Anh có chuyện chi cần nói à?

Ông luống cuống phân bua:

-Đâu có... Đâu có... Có chuyện chi đâu...

Ông bước vội ra ngoài. Chị nhìn theo ông ái ngại...

Lạ quá, đêm nay chị lại không ngủ được. Đêm nay chị bỗng hướng mọi ý nghĩ về người đàn ông hủi. Chị lo lắng, nỗi ám ảnh của chị, dằn vặt chị, hình như chị cảm thấy người đàn ông ấy đang làm việc gì đó tội lỗi. Mà việc gì? Chị không biết. Nhưng gương mặt hiền khô, trong trẻo của người đàn ông lại làm chị không đủ can đảm để nghĩ xấu về ông. Nhưng tại sao ông lại đi trong đêm? Tại sao ông lại tỏ ra vui mừng khi làng có đám tang? Đột ngột chị vùng dậy, vội vã vấn tóc, vội vã ủ ấm cho đứa con rồi chạy ào ra khỏi căn lều. Đêm tối nhờ. Cát trắng nhờ. Không gian cũng nhờ nhòa hoang lạnh. Chị không biết chạy về hướng nào. Chị đứng yên. Rùng mình. Chị cảm tưởng như quanh mình đang trồi dậy rất nhiều bóng người, trắng nhợt, yếu ớt, chui lên từ cát, rất nhiều thân xác của những người chết đang vây bọc lấy chị. Chị nắm chặt tay, nhắm mắt, định thần một lúc rồi cứ hướng có tiếng kèn đám ma hồi chiều chạy như ma đuổi. Chị không nhớ là mình đã băng qua bao nhiêu động cát. Đêm sương lạnh. Khuôn mặt chị đẫm sương. Bàn chân chị chạy mò mẫm, giẫm đạp lên rất nhiều những thân cây xương rồng mà không hề thấy đau. Chị cắm cúi chạy. Vẳng xa trong đêm tiếng khóc của con chị. Chị chần chừ nửa muốn chạy tiếp nửa muốn quay về. Đột nhiên chị nhìn thấy một bóng đen thoáng hiện sau mô cát mà chị biết đó là ngôi mộ. Bóng đen biến mất, tựa như lặn sâu xuống cát. Chị thận trọng tiến đến. Trước mặt chị là một cái hố đen ngòm vừa bị đào bới lên. Chị nín thở bò lại. Chị sợ run cầm cập. Dưới đáy hố, một bóng đen đang hì hục lôi cái xác chết ngồi dậy. Xác chết oặt qua oặt về, ngã ngớn trong bàn tay vội vã hấp tấp của người đàn ông. Chị sợ đến nghẹt thở. Người đàn ông vẫn cố dựng xác chết ngồi dậy rồi ông ta hấp tấp lột truồng xác chết, lột hết, không còn mảnh vải, sau đó ông ta buông tay, xác chết rơi đánh ùm xuống đáy quan tài. Người đàn ông ngồi thở dưới mộ. Chị bàng hoàng nhận ra đó là người đàn ông hủi. Chị cũng se lòng khi biết rằng, người đàn ông hủi đang lấy cắp quần áo của xác chết. Và có thể, chị đoán vội, có thể ông ta sẽ đưa bán những bộ quần áo này để mua gạo, cá mắm, nuôi mình và nuôi mẹ con chị. Người đàn ông đậy nắp quan tài, ôm quần áo bò lên khỏi miệng huyệt rồi hấp tấp vùi cát xuống. Người đàn ông làm không ngưng tay. Chỉ lát sau, ngôi mộ lại nguyên như cũ. Người đàn ông đưa chai rượu nhỏ lên miệng, tợp một ngụm, khà một tiếng rõ to. Lúc ấy, như có ai đang xô đẩy sau lưng mình, chị chồm cả người tới, hùng hổ như một con thú:

-Trời ơi, anh kiếm sống như thế này đấy à?

Người đàn ông giật bắn người. Nhận ra chị, ông ta cúi gằm mặt, lí nhí:

-Em đến đây làm gì?

Chị hơi nhảy giật lùi ra sau khi nghe tiếng "em" từ người đàn ông gọi mình. Nhưng chị quên ngay chuyện đó, lại lao vào, giằng lấy cổ áo người đàn ông, tiếng chị uất nghẹn:

-Đồ khốn. Hết cách kiếm sống rồi hay sao?

Người đàn ông ngồi im, mặc cho chị cào bới trên mặt.

Chị như phát điên lên:

-Tởm lợm. Lâu nay anh nuôi mẹ con tôi bằng những công việc tởm lợm như vậy sao?

Chị òa khóc.

Người đàn ông vẫn lặng câm, từ tốn xếp đặt những thứ áo quần, vải vóc vừa tước đoạt của người chết.

Rồi họ im lặng. Chị không dám nhìn mặt người đàn ông. Chị đứng vụt dậy, cương quyết về nhà để bồng con đi ngay trong đêm. Có vẻ như người đàn ông biết chuyện đó, bàn tay ông ta riết lấy tay chị:

-Khoan đã...

Chị đứng im.

-Khoan đi đã...

Chị không nhúc nhích.

-Tôi không ăn cắp của người đang sống. Tôi chỉ là...

Chị vẫn đứng im.

-Chị biết đấy. Tôi bị tật nguyền, mọi người xa lánh, đuổi tôi ra trên cát. Rồi thêm mẹ con chị. Nếu không làm thế này, lấy gì sống.

Ông nằm vật ngửa người trên cát, tối thui như một dấu trừ. Tiếng ông đục ngầu:

-Tôi ăn cắp quần áo của người chết, rồi đem bán cho thiên hạ, khi lấy tiền, khi cầm gạo, đắp đổi qua ngày. Người chết họ không biết chuyện đó. Họ không trách...

Chị nói trong nước mắt:

-Tội ác đấy anh ạ. Người ta chết rồi, có thể người ta không biết... Nhưng chẳng lẽ với người chết cũng không được yên ổn sao...

Ông khóc. Chị nghe rõ tiếng khóc nghèn nghẹn của ông. Chị thấy sống lưng lạnh buốt.

-Cùng đường thôi chị ạ. Không làm thế này, thì tôi bất lực, không biết sống ra sao. Nếu chị khinh tôi, chị cứ đi...

Chị đứng dậy bước đi. Ông cũng bước theo, không quên ôm bọc quần áo vải vóc của người chết. Ông đuổi kịp chị. Họ đi bên nhau, lầm lũi, cay đắng. Không ai nói với ai. Chỉ có tiếng bước chân xoàn xoạt trên cát ẩm. Chỉ có tiếng gió thi thoảng thổi tạt qua mặt. Chị nghe văng vẳng xa vời tiếng gà gáy sáng.

Gần đến căn lều, chị dừng. Ông cũng dừng. Họ đứng im phắc. Không ai nhìn nhau, cũng không ai nói gì với nhau. Tự dưng chị thấy lành lạnh ở sống lưng. Tự dưng chị cảm tưởng hình như tai họa ở đâu đang chực đổ sập xuống đầu chị. Tự dưng chị thấy nhói đau trong lồng ngực. Chị kín đáo nhìn sang người đàn ông hủi. Người đàn ông hủi đang run bần bật. Rồi đột ngột, người đàn ông hủi buông tay, bọc vải vóc quần áo của người chết rơi xuống cát, và cả thân thể của ông cũng rơi xuống cát, rơi như một thân chuối đổ. Chị hoảng sợ định lao tới nhưng không hiểu sao toàn thân chị cứng ngắc. Chị há hốc mồm ra nhìn.

Đột ngột giông. Một tiếng sét đánh ngang trời. Tiếng sét rất lớn, ánh sáng của nó xé nát bóng đêm, xé nát cát, xé nát nỗi hoảng sợ trong chị. Người đàn ông hủi vật vã, gào rống, lăn lộn điên cuồng. Tiếng hò hét của ông náo loạn cả một vùng, man dại, dữ dằn như tiếng gào của một con thú rừng trúng đạn. Chị quỳ xuống bên cạnh ông. Ông gào lên đứt quãng:

-Gái ơi...Tôi yêu chị... Tôi muốn lấy chị làm vợ... Nhưng mà không kịp nữa rồi, không kịp...

Chị chưa kịp phản ứng thì từ miệng ông hộc ra cả một dòng máu tươi, chảy lênh láng trên cát. Ông chết. Ông chết trong tư thế như đang van xin tình yêu đối với chị, như đang giang tay đòi ôm hôn chị, như tư thế của một người chồng với tay đến người vợ của mình. Ông chết. Lặng câm. Chị cũng lặng câm. Trời không sấm sét nữa. Lại ló rạng một mảnh trăng non treo cao vời vợi. Người đàn ông hủi nằm cong người trên cát trắng, như bóng của trăng lưỡi liềm đêm nay. Chị bật khóc một tiếng, hai tiếng, nhiều tiếng. Chị thấy nhói lên trong tim niềm thương cảm vô bờ bến đối với ông. Chị nghĩ rằng, nếu ông vẫn sống, có lẽ lời tỏ tình của ông sẽ làm chị đắm say mà gật đầu, mà chấp nhận... Nhưng bây giờ ông đã chết rồi, ông nằm yên đấy rồi, trước mắt chị, trong tầm tay bất lực của chị.

Chị chôn ông trong cát. Chôn kĩ. Rồi chị bế con ra khỏi căn lều. Chị châm lửa đốt cháy căn lều. Chị bế con đi. Sau lưng, ngọn lửa cháy phừng phừng. Trước mặt, trăm ngàn con đường trên cát, trùng trùng đồi cát, trùng trùng bóng đêm. Bóng hai mẹ con chị nhòa vào đêm.

Tiếng gà gáy dồn.

Bàn chân chị bước dồn.

Và đứa bé chợt khóc thét lên, phá tan bóng đêm đang trĩu nặng. Tiếng khóc của đứa con gái chị, có tên là Phạm Thị Nhớ như có sức mạnh rẽ đêm, rẽ cát cho chị đi. Ôi kìa, xa xa, ló rạng bình minh đang dần chói lòa trên biển...

(Hết)

Không có nhận xét nào: